Herkesin gecesi,
kendi yarası kadar derin ve sızılı...¡
Tarık Tufan
21.10.2021 00:15 #newsharing
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
🎼 Bài hát hôm nay : Bất Công 偏向 | Trình bày : Trần Tử Tinh
📻 Sub : Vũ Bảo Sam | 📷 Nguồn ảnh : Pinterest
“Tại sao bây giờ lại không muốn yêu đương nữa…”
Hôm nay tôi nhìn thấy một câu nói, tự nhiên thấy nó giống với bản thân hiện tại..
Tôi không thích hợp yêu đương, chỉ thích hợp lúc vô vị thì tìm người nói chuyện. Tôi không muốn bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc, vì tôi nghĩ người ta sau khi tìm hiểu kĩ mình sẽ thấy mình là một người rất tồi tệ, không phải là không tín nhiệm ai, chỉ cảm thấy mình không có cảm giác an toàn, quá nhạy cảm, tôi chỉ sợ người ta hiểu mình rồi sẽ lại bỏ mình, sợ cái cảm giác người ta sẽ rời đi. Dẫu cho là một chuyện rất nhỏ rất nhỏ tôi đều sẽ suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, cho nên đừng dịu dàng với tôi nữa!
Những chuyện trước kia bản thân từng phải trải qua, tôi không muốn phải trải qua nó lần nào nữa!
Tôi của hiện tại rất khó ở, chẳng biết từ khi nào, quan niệm tình yêu của tôi trở nên sớm muộn rồi cũng tan, tôi của hiện tại không muốn yêu. Cứ nhìn kiểu quen một người, rồi hỏi tên, rồi hỏi tuổi, rồi phải bồi dưỡng tình cảm mỗi ngày, rồi phải tìm hiểu, rồi phải hoà hợp, cứ nghĩ thôi là đầu đã ong ong đau nhức, cũng thấy phiền, chẳng biết là mình mất đi năng lực yêu một ai, hay là mình trở nên lười biếng nữa
Tình yêu là thứ khiến con người phiền não. Phải hẹn hò, phải chia sẻ từng chuyện vui buồn giận hờn trong cuộc sống, phải cãi nhau, phải kế hoạch tương lai. Tạm thời tôi vẫn muốn làm mới bản thân, chưa làm nổi chuyện này thì thôi cứ tạm gác yêu đương sang một bên cái đã, không cưỡng cầu, không hối hận, cũng không làm lỡ dở cuộc đời ai.
Dẫu sao không có ai có thể ở bên cạnh ai mãi, tôi cũng không cần, tôi của hiện tại học được cách giả vờ, giả vờ mặc lên mình một chiếc áo giáp, tôi nghĩ chẳng ai có thể tổn thương được mình nữa, tôi học được cách làm sao để bảo vệ bản thân, không tiếp nhận bất cứ ai tới gần!
(Baosam1399 dịch)
Đúng, mình có thể ngẩng cao đầu hằng ngày hằng giờ trước tất cả nhưng nhân lúc không ai để ý vẫn vụng về cúi mặt xuống một phút bơ vơ trầm mặc chớp nhoáng kèm theo tiếng thở dài…
#523
Ai cũng được, vui là được.
Làm gì cũng được, hạnh phúc là được
Nghĩ gì cũng được, đừng dằn vặt là được.
Chuyện gì cũng được, thoải mái là được
3 dãy bàn cũng được, 370 cây số cũng được, nhớ nhau là được.
Bao lâu cũng được, gật đầu là được.
Giận hờn cũng được, bên nhau là được..
5 năm cũng được, miễn là quay về là được.
Ít cũng được, nhiều cũng được, nói chuyện với nhau là được
Làm gì cũng được, bản thân vui vẻ là được.
Điểm thấp mấy cũng được, vừa đủ đậu là được.
Nói gì cũng được, đừng lạnh nhạt nhau là được…
Bắt đầu thế nào cũng được, không kết thúc là được.
Anh bình yên là được, không biết em là ai cũng được.
Em bất chấp tất cả để bảo vệ anh, dẫu nhận lại chỉ là một cái cúi chào.
Hạnh phúc cũng được, đừng để em biết là được.
Anh về cũng được, không về cũng được, em cam tâm tình nguyện đợi là được.
Đợi lâu không được, đợi thêm tý nữa cũng không sao
Ăn gì cũng được, đừng mập là được… :(((
tốt cũng được, xấu cũng được, kết quả do bản thân làm là được.
Lạc nhau thế nào cũng được, miễn quay về bên nhau là được..
Thương người bao nhiêu cũng được, nhưng phải tự thương mình là được! 💙
Yêu cũng được, không yêu cũng được, chỉ xin anh nói rõ với em là được.
Sao cũng được
Ra đi cũng được, hạnh phúc là được!
Buồn cũng được, vui cũng được, bản thân bình yên là được.
Sao cũng được, bình an là được
Không yêu em cũng được, em yêu anh là được.
Bao xa cũng được, đừng từ bỏ nhau là được.
Yêu xa cũng được, đừng hết thương nhau là được.
Không có tình yêu cũng được , đừng đau buồn bệnh tật là được.
Sao cũng được, chừng nấy đó chân tình là được , tôn trọng là đươc.
Giàu cũng được, nghèo cũng được , hơn người kém người … sao cũng được … miễn còn ở bên nhau, cùng nhìn về một hướng là được
Không cần ở cạnh cũng được, miễn là vẫn chia sẽ vẫn yêu thương, vẫn bình an là được.
lâu cũng đc đúng là đc
Vui buồn cũng được, miễn sống là được
Thành phố này,
những lần mình nhìn xuống lòng bàn tay…
Thấy đường chỉ nằm lặng im như góc phố ngoài kia nhiều hôm vắng vẻ
lá rơi trong lòng người
còn nhịp thở thì chao nhẹ
những mộng ước núi đồi hóa mong manh…
Thành phố này,
những ngày chúng ta nhìn qua ô cửa phòng buồn tênh
nhớ ngày nào đó không xa chân như ngựa hoang qua rừng sâu ngập nắng
nhớ một con người mà nửa đêm choàng tay ôm ghì nghe làn tóc
thơm như mùi phấn
nơi nhụy hoa nở đầu mùa…
Thành phố này,
một hôm sẽ hỏi chúng ta có hạnh phúc trong ngày xưa?
Lúc cúi xuống đời nhau nghe người kia hát một câu hát
cuộc đời của một con người có bao nhiêu lần được làm một tờ giấy trắng
để ai đó lặng lặng
miết nhẹ mười đầu ngón tay…
Năm tháng dốc đồi sẽ làm chúng ta biết quý những lần tỉnh khỏi cơn say
nhận ra bình minh không chỉ bắt đầu một ngày mới
đối diện mình trong gương và vẫy chào mình như đưa tay xua một làn khói
ký ức đã phải đốt đi rất nhiều những ngày lòng trần mệt mỏi
làm người lắm gian nan…
Thành phố này,
nhắc chúng ta ai cũng có một chiếc chuông gió cần treo lên
Để nhận ra thanh âm của bình yên không phải rung bằng tay mà bằng tim lay rất khẽ
mỗi một chặng đường đều trao cho chúng ta một tấm vé
chỉ một chiều đi và không thể
dù có muốn ngoái đầu…
Thành phố này,
vẫn chưa nói hết với chúng ta về nỗi đau!
- Nguyễn Phong Việt -
#tinhcapho #nguyenphongviet
Ồ cái cách ta trở thành người lạ.
Cứ mông lung như ta vậy, đã từng.
Chẳng báo trước, bất ngờ thì ta đã…
Không nói không rằng nay chợt hóa người dưng.
Ồ cái cách ta trở nên thừa thãi.
Câu chuyện về nhau dần khách sáo bông phèn.
Rồi thì một lúc chợt dừng không kể nữa.
Cứ vậy ta thành hai kẻ lạ từng quen.
Ồ cái cách ta gặp nhau trên phố,
Hờ hững ngang qua như ai đó tiện đường.
Dù gì cũng đã cùng bao phen hỉ nộ.
Sao nỡ vô tình với người đã từng thương?
Ồ cái cách ta trở nên vô cảm,
Mặc kệ chính ta lạc lõng giữa muôn người
Phố thị chong đèn, ta một mình chống chếnh.
Say tỉnh nhạt nhòa riêng ta lối chơi vơi.
[Trần Phan Thanh]
Sau tất cả những điều vô nghĩa ấy
Mình thèm trở về làm một đám mây bay
Trong những buổi chiều như thể chiều nay
Lòng hoang hoải bám đầy loài cây dại…
Những kí ức bị tháng năm bỏ lại
Như giấc mơ của một phiến lá gầy
Theo mưa gió trở về trong lòng đất
Nghe tiếng thì thầm của những mầm cây
Những buổi chiều như buổi chiều nay
Ta trống rỗng và hoang mang quá đỗi
Một tiếng thở than cũng cất lên không nổi
Chỉ muốn làm mây, làm cỏ dại trên đồi
Sau tất cả những điều vô nghĩa ấy
Cũng còn may là có thật trên đời
Sự êm ái, dịu dàng và im lặng
Khi bàn tay người khẽ chạm với tay ta!